Nhà ME since 1988 từ khi mới thành lập đến nay đã trải qua rất nhiều câu chuyện. Mà phần lớn những câu chuyện ấy đều liên quan đến trẻ, và giờ đây tất cả những câu chuyện cũ đã trở thành ký ức vui vẻ và chúng tôi lại đang viết tiếp những câu chuyện mới.
Những cô giáo nhà Me since 1988 đa phần là cô giáo trẻ mang trong mình những giấc mơ cháy bỏng và một tình yêu trẻ con nồng nhiệt. Có một dạo, chúng tôi được đảm nhiệm trọng trách nuôi dưỡng và hướng dẫn những em bé từ nhỏ đến lúc đi học chưa một lần được tách mẹ, các em vừa khóc, vừa la, vừa mếu máo đòi mẹ, thậm chí cả lúc ngủ cũng đòi nằm úp vào người cô giáo như được nằm với mẹ. Con chẳng chịu rời cô nửa bước, không cho cô ăn, không cho cô ngủ, con chỉ rời cô khi thấy mẹ đến. Cô giáo ấy, lúc đó chỉ vừa tròn 22 tuổi, chưa một lần làm mẹ. Nhiều hôm, cô đói đến lã người, nhưng vì con cô cũng cố gắng, đợi khi con đã say giấc nồng cô mới nhẹ nhàng ngồi dậy để ăn vội bữa trưa muộn trước khi con thức giấc. Nuôi con, không còn là công việc đòi hỏi kỹ năng nữa mà những lúc ấy, bản năng làm mẹ của một người phụ nữ đang “tuổi ăn, tuổi lớn” cũng bổng dưng trỗi dậy. Cô chăm con, lo cho con, như chính con của mình. Những bữa trưa muộn như thế, nhiều khi chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ nhìn nhau mỉm cười rồi tự nhủ “Một ngày nào đó, mình có con, cho con đi học, chắc chắc cũng sẽ có cô giáo thương con mình và chăm con mình như thế.”
Đến Me since 1988, không khó để phụ huynh có thể nhìn thấy bóng dáng của những ngời thầy giáo mầm non, mà hầu hết trong số thầy giáo đó lại là người nước ngoài. Đó cũng là một niềm tự hào mà chúng tôi có được. Thầy giáo mầm non, nghe vừa quen nhưng cũng vừa lạ. Thường đàn ông, người ta hay chọn những ngành khác chứ ít ai lại chịu theo ngành “lau mũi và rửa mông cho trẻ”, ấy vậy mà họ lại chọn. Có một thầy giáo nước ngoài từ những ngày đầu còn lo lắng không biết sẽ bế em như thế nào và tâm sự với con như thế nào vì bất đồng ngôn ngữ thì giờ đây thầy là người luôn xung phong “ra trận” mỗi khi có bé mới đến trường. Từng cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng đến những câu nói chạm trái tim, hay một chiều mưa ngồi mang giầy giúp con và địu con trên vai mỗi khi đi dã ngoại cũng làm bao trái tim cô giáo tan chảy và ngưỡng mộ. Các cô vẫn cứ hay nói rằng “Thầy còn làm được như thế chẳng lẽ mình không làm được sao”, thế là người này nhìn người khác học hỏi và làm theo, mọi người cứ thế truyền cảm hứng cho nhau một cách nhẹ nhàng, đơn giản.
“Mùi hương đặc biệt” là một đặc ân mà tổ nghề dành riêng cho giáo viên mầm non. Chúng tôi vẫn thường hay đùa với nhau rằng “Đi làm mầm non mà chưa được một lần nếm mùi hương đặc biệt thì chưa gọi là mầm non.” Khi nhắc đến đây thì có lẽ ai cũng biết đó là “ai” đấy rồi. Chúng tôi gọi đó là “bạn đời” của cô giáo mầm non. Cũng như bao bà mẹ khác “thích” xem “phân” của con còn trong tháng, thì cô giáo cũng thế, mỗi khi nghe “tủm” một cái là cũng len lén nhìn xem màu gì, mềm hay cứng, to hay nhỏ. Các cô giáo thường chọn nhà vệ sinh để làm bạn cùng con, vì đối với con nít, những lúc gồng mình lên để đẩy “em ấy” ra ngoài cũng là lúc con cần ai đó ngồi kế bên động viên, cỗ vũ, hơn nữa, nếu có ai đó cùng ngồi chung để “tận hưởng bầu không khí đặc biệt” này cũng là khoảnh khắc con được cảm thấy an toàn và tin tưởng hơn vào cô giáo của mình. Đối với những bé mà giai đoạn đầu mới đi học quấy khóc nhiều vì chưa quen cô, mỗi khi có cơ hội được cùng con “ngồi trút bầu tâm sự” trong nhà vệ sinh thì cũng là lúc “nơi tình yêu của chúng tôi bắt đầu”. Ngôn ngữ giao tiếp lúc ấy rất ngắn gọn nhưng vô cùng hiệu quả “cố lên con, cố lên nào” ; “con đặt tay lên đùi và ngồi như thế này nè.” , “Khi nào xong con nói cô nhé, cô ngồi đây đợi được mà”; “í mình xả nước cho bạn “ph” trôi xuống cống nha”; “xong rồi thì mình rửa tay thôi, rửa tay bằng xà phòng cho sạch nha.”…
Ngủ trưa của bé có lẽ là khoảng thời gian có nhiều câu chuyện thú vị để kể nhất của những cô giáo chúng tôi. Từ bé nhỏ đến bé lớn, đâu đâu cũng có những câu chuyện bi – hài mà chỉ có cô giáo mầm non mới hiểu. Nếu trên thế giới này có 1001 câu hỏi tại sao thì cô giáo chúng tôi có bộ sưu tập 1001 kiểu ngủ mà nếu mang đi triển lãm, chúng tôi sẽ được ghi tên vào “lịch sử”. Có bé vừa nằm xuống đã ngủ, có bé phải xoay 360 độ rồi mới chìm vào giấc ngủ, có bé phải xoa lưng, xoa đầu mới chịu ngủ, có bé phải có chiếc gối yêu thích mới chịu nằm yên, hay cũng có bé phải nghe tiếng nhạc du dương nhẹ nhẹ thì mới từ từ nhắm hai mắt lại. Cũng có bé chỉ thật sự ngủ ngon khi được chu mông lên trời, nhưng cũng có bé nằm hoài, ru hoài cũng chẳng ngủ. Dẫu biết giấc ngủ trưa là khá quan trọng với các con nhưng đôi lúc chúng tôi vẫn tôn trọng sự tự do của trẻ đó là để cho con được ngủ theo nhu cầu, mà con nít thì hay lắm, càng muốn con ngủ thì con chẳng chịu ngủ, nhưng khi cho con được tự do không ngủ thì phải nằm yên lặng nghỉ ngơi, giữ trật tự cho bạn khác ngủ thì khi đó con lại tự chìm vào giấc ngủ hồi nào chẳng hay. Thật kỳ lạ.